CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hoa Bồ Công Anh sẽ bay về đâu?


Phan_3

“Tại…vì..vì…”

“À quên nhắc bạn nữa, giờ này có lẻ top sau đang vào phòng kiểm tra rồi…Còn có thể ở đây tại với bị sao?”

“Kiểm tra? Quên mất rồi…” Hốt hoảng chạy lên cầu thang, lần này tiêu Thiên Nghi thật rồi, cái tội lo tám chuyện phụ bỏ chuyện chính.

Còn Ngọc Diệp, bao giờ cũng hạnh phúc, cũng mỉm cười, không bao giờ phải bận tâm vì chuyện gì, cả chuyện Đại Phong yêu thương Ngọc Diệp, Ngọc Diệp cũng xem như chuyện bình thường, dù cả thế giới đều khuyên Ngọc Diệp nên giữ chặt anh thì Ngọc Diệp cũng chẳng lo đến.

“Ngọc Diệp, mai anh qua đón em, vào ngủ sớm đi, nhớ đắp chăn kín vào, trời đang rất lạnh.

“Ừm…em biết mà, anh về cẩn thận…”

Ngọc Diệp thấy nụ cười của Đại Phong nên cũng an tâm bước đi, không thèm nhắn nhủ gì đến anh, Đại Phong thừa hiểu tính cách ấy của người mình yêu nên cố làm liều thôi, nắm chặt tay Ngọc Diệp và ôm ngay cô ấy vào lòng.

“Anh đang rất lạnh…”

Ngọc Diệp không bất ngờ gì mấy trước hành động đột ngột này, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và lấy tay ôm ngang lưng Đại Phong như một lời đáp trả.

“Anh về nhà sớm rồi lên giường ủ ấm lại thì sẽ hết lạnh à.”

Nghe Ngọc Diệp nói thế Đại Phong cũng không biết làm gì hơn ngoài việc buông cô ra thôi, vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà, anh cảm nhận thấy thế là đủ hạnh phúc.

“Vào nhà đi em, anh sẽ về khi thấy em bước vào an toàn.”

Tình yêu của Đại Phong không rõ nguyên nhân nhưng ai cũng có thể đoán trước kết quả, kết quả của việc yêu bằng cả trái tim. Chiếc Yamaha R1 màu xám vụt theo gió nhanh như một con ngựa sắt, biến mất khỏi khu chung cư, biến mất theo làn sương đêm tĩnh mịt.

Thiên Nghi tối về lại lên facebook nhắn tin với Hải Băng, tâm trạng đang vô cùng bực bội, sẵn đây có người không chán khi nghe mình than vãn nên Thiên Nghi tận dụng trút hết nỗi ấm ức ra thôi.

Băng Băng: Sao rồi? Kiểm tra tốt không?

Nghi Nghi: Tất nhiên là cực tốt, nhưng có 6 điểm à…huhu.

Băng Băng: Ủa sao vậy?

Nghi Nghi: Vào trễ 4 phút trừ 4 điểm, mai mà là kiểm tra mười lăm phút, nếu không là tiêu. Thực chất thì điểm của Nghi tốt lắm á, không phải thế đâu.

Băng Băng: Là thật chất chứ không phải thực chất, nói sai hoài…hihi.. 

Nghi Nghi: Way!!! ‘Thực’ với ‘thật’ có gì khác đâu? T…

Vừa nhắn được chữ T thì bỗng tối thui, mọi thứ đen như mực, cũng may, còn ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào.

“Chuyện gì vậy?” Cô nhìn xung quanh vẻ hoảng loạn.

Chúa sợ ma như Thiên Nghi làm sao có thể bình tĩnh được trong tình huống này, chưa kịp định thần thì cô Lan bước lên.

“Nghi à, cúp điện rồi, lên giường ngủ đi con.”

“Dạ!” Thiên Nghi ngoan ngoãn trả lời.

Cô Lan tay cầm đèn điện mini, Thiên Nghi vội vàng leo lên giường đắp chăn lại như một con cún ngoan, Cô Lan mỉm cười nhìn Thiên Nghi, sửa chăn ngay ngắn và đặt đèn ngay đầu giường vì cô biết Thiên Nghi ngủ là phải có tia sáng, không được thiếu ánh sáng.

“Ngủ đi con!”

Thiên Nghi nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân cô đi xuống gác, Thiên Nghi vẫn cứ nhắm chặt mắt.

Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã yêu thương lo lắng đứa cháu gái này như con ruột.

Sau khi định thần, Thiên Nghi lại nhớ đến người con trai đó, mở to mắt ra, nhìn lên trần nhà.

“Cậu ấy làm thơ đỉnh thật, mình nên sửa hai câu cuối thế nào đây? Nhưng cậu ấy học lớp mấy? Tên gì? Sao không chịu nhìn phù hiệu, mày ngu quá Nghi ơi!”

Hôm sau trời mưa lắt rắt, đường vẫn dài như thế, xe đạp vẫn nặng như bao ngày, nhưng trong lòng Thiên Nghi lại xuất hiện vô vàn cảm giác khác lạ, trong mắt Thiên Nghi giờ đây, dù trời có mưa thì hoa bồ công anh vẫn bay như thường, dù hiện thực nó đã không xuất hiện được trước mắt cô. Có lẻ lí do đơn giản là vì Thiên Nghi nghĩ, ngựa trắng đời cô xuất hiện rồi…

Trường trung học phổ thông LB.

“Hơi trời ơi! Hôm qua lo luyện võ mà chưa chép bài một chữ, chưa học bài một câu… tiêu rồi…”

“Đừng lo tôi sẽ chỉ bài bạn.”

“Này, mình không chỉ bạn thì thôi mắc mớ gì bạn phải chỉ mình.” Tiểu Quỳnh không thèm quan tâm tới Quốc Bảo nữa, cô chỉ cúi đầu vào quyển vở mà đáp cho qua.

“Hả?”

Quốc Bảo ngơ ngát nhìn Tiểu Quỳnh, một chân lí hết sức ngược đời của Tiểu Quỳnh đã làm Quốc Bảo phải đắn đo suy tư vài phút mới đưa ra được kết luận.

Ở hành lang lớp 11D2A…

“Dạ dạ, tôi biết rồi chị, ngày mai tôi sẽ đưa mà, ủa sao cần gấp dữ vậy?”

Hải Băng cười tươi nhìn Lam Linh đang loay hoay.

“Tại Diệp nói tối mai sao Kim Ngưu sẽ tỏa sáng, chỉ cần đem một cái túi thơm có tóc của Băng, ngày tháng năm sinh đem đi đốt rồi cầu nguyện thì ước mơ sẽ hoàn thành.”

Đừng chấp nhất, tuổi trẻ mà, ai cũng như thế thôi.

Hải Băng chắp hai tay vào nhau đưa lên trước mặt cười không ngớt, hạnh phúc quá khi một tia hy vọng đã có.

“Gì vậy Băng? Nghe con Diệp có ngày bán thân luôn đó, công sức tôi may cái túi để Băng đốt đơn giản thế hả? Hả?” Tiếng thét kinh hoàng của Lam Linh khiến mọi người chú ý, Hải Băng chỉ còn biết xuýt xoa nhỏ bạn, mong rằng không để nó giận.

“Trời ơi! Tin còn hơn không.”

“Nhưng cái đó…”

“Nghe Băng nói cái đã, chuyện đó là thật mà..”

“Còn chuyện…”

“Đã nói Linh nghe Băng nói cái đi, xen vào hoài sao người ta nói?”

Lam Linh chỉ thẳng tay về sau lưng Hải Băng, mặt không thay đổi: “Tôi có nói gì đâu, là người sau lưng Băng nói kìa.”

“Ai vậy?”

Vừa nói Hải Băng vừa quay qua. Là chàng trai đã nhặt dùm Hải Băng quyển chép nhạc, cậy ấy đang nở nụ cười, đường cong trên đôi môi ấy khiến con gái ai nhìn vào đều phải thổn thức con tim.

“Là tôi.”

“Bạn …”

Nhìn thấy mình làm Hải Băng ngạc nhiên đến không thốt nổi câu gì, anh vẫn giữ nguyên nụ cười ấy.

“Mới không nói chuyện có một ngày mà quên tôi mau vậy hả? Tôi không có chút ấn tượng gì với Băng sao?”

Hải Băng vẫn đơ người ra, miệng há thành chữ o, chẳng biết chàng trai này là ai mà hết lần này đến lần khác xuất hiện một cách đột ngột như thế, Lam Linh thấy bạn mình chưa thể kéo hồn vía về đúng chỗ nên ra tay.

“Băng, người ta hỏi kìa, sao không phản ứng gì hết vậy?”

“A…kẹo.”

Cuối cùng Hải Băng cũng nhớ ra mình còn nợ cậu ấy một cây kẹo, chạy vội vào lớp lấy trong tập ra một cây kẹo mút đưa cho cậu ấy.

“Của bạn!”

Anh chàng nhìn cây kẹo nằm vỏn vẹn trên tay mình, có chút hụt hẫn, chắc thứ anh muốn không phải kẹo.

“Ừ, không ngờ bạn trả tôi kẹo thật.”

“Tôi nợ người ta nên nhớ rõ lắm, dù sao cũng cảm ơn bạn.” Nói xong Hải Băng quay qua Lam Linh: “Nhớ làm cho Băng trước chiều mai…nhớ đó.”

Không để ý đến nét mặt anh chàng bị mình xem như là không khí đang có biểu hiện thế nào, Hải Băng thản nhiên vào lớp.

Lát sau ở căng tin, Lam Linh nhìn Hải Băng với nhiều ngụ ý.

“Tôi không có chút ấn tượng gì với Băng sao?”

Lam Linh cố ý nhấn mạnh chữ ‘tôi’ và chữ ‘băng’, làm cho Hải Băng thẹn thùng mặt đỏ bừng lên.

“Thôi nhe, Băng không giỡn đâu.

“Gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thiên Nghi vẫn nhanh nhảu tiếp chuyện, tính tò mò của cô nàng không bao giờ bỏ được, nhất là chuyện của Hải Băng.

“Thì có một anh chàng cực kì phong độ có tình ý với Hải Băng nhà ta chứ gì nữa.” Lam Linh cười tủm tỉm rồi hướng mắt về phía Hải Băng đang cố cắm đầu vào ly nước vẻ không quan tâm.

“Băng! Hẹn hò mà không cho Nghi biết gì hết vậy?”

Mắt Thiên Nghi sáng rực lên, Tiểu Quỳnh cũng không chịu im lặng nữa, cuộc bàn tán về anh chàng kia bắt đầu xôn xao.

“Là thằng nào vậy?”

Hải Băng vẫn im lặng chưa chịu công khai bất cứ chuyện gì, để mọi chuyện cho Lam Linh tiếp tục bi diễn.

“Băng còn đem kẹo tặng cho người ta làm vật đính ước.”

“Trời! Linh nói gì vậy? Đâu có… vật đính ước gì chứ, là kẹo thôi mà.”

Thiên Nghi bắt đầu máu sôi sùn sụt, cả vật đính ước cũng đưa rồi mà Hải Băng vẫn giấu mình, tức chết đi được.

“Hải Băng! Định giấu Nghi thế sao? Nói nhanh, là ai?”

“Không phải tặng mà là trả, vì Băng có nợ bạn đó cây kẹo nên trả thôi, mọi chuyện đơn giản hết sức mà mọi người làm phức tạp không à.”

Chiều tối trời âm u, mây đen che kín bầu trời, mấy hôm nay mưa liên tục, tối cũng chẳng có ngôi sao nào để ngắm, Thiên Nghi ngồi trên bàn thơ thẩn, quơ vội bàn phím chẳng biết làm gì nên đậy lại, hình ảnh người con trai ấy lại ùa về, nét mặt như khiêu khích, giọng nói trầm lặng và cuối cùng là ánh mắt cuốn hút, hoàn toàn có dư khả năng đánh đổ bao cô gái và trong đó có cả Thiên Nghi.

Tiểu Quỳnh đến nhà Lam Linh ai ngờ trời mưa nên phải ngủ lại đó, nhìn con bạn mình cứ ăn uống không vơi, Tiểu Quỳnh cản.

“Trời ơi! Ăn gì mà ăn hoài vậy hả? Đừng có ăn nữa!”

“Chỗ người ta ăn mà phá hoài, biết trời đánh tránh bữa ăn không?”

Lam Linh bỏ tô cơm xuống bàn, nhìn Tiểu Quỳnh đang ngắm nghía mình, cô lấy tay sờ khắp mặt: “Mặt tôi dính gì sao?”

“Linh nhìn đi, sắp mập ra rồi đó, đừng ăn nữa, lại có chuyện buồn hả?”

“Tại tôi buồn vậy thôi.”

Tiểu Quỳnh lắc đầu như không hài lòng cho lắm, chẳng biết khuyên thế nào nó mới nghe. Im lặng lâu, Tiểu Quỳnh ngập ngừng như muốn nói đều gì đó.

“Linh… Linh vẫn còn…Là chuyện của Đăng Khôi đó.”

Lặng nhìn Lam Linh, Tiểu Quỳnh chờ câu trả lời, tuy không dám hỏi nhưng lần này đành liều một phen, chứ cứ kéo dài hoài không tốt tí nào cho cả ba người.

“Chín năm rồi…Mối tình đơn phương của tôi kéo dài suốt chín năm, nụ cười, nước mắt gì cũng có…Quỳnh à, chắc tôi ngu lắm đúng không?”

Ánh mắt Lam Linh đã mọng nước, nhưng dòng lệ nghẹn ngào trên khóe mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ánh mắt buồn bã, tuyệt vọng làm người mạnh mẽ như Tiểu Quỳnh cũng cảm thấy đau xót. Tiểu Quỳnh nắm lấy tay bạn, nói lên lời an ủi thật lòng. “Tìm một người khác mà yêu thương đi!”

Với Thiên Nghi thì Lam Linh là người rất trọng tình cảm, đôi khi tính tình đó làm Thiên Nghi phải ngưỡng mộ không nói nên lời. Lam Linh vừa tốt bụng, thật thà, thẳng thắn và hơn hết, luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác khi họ cần. Điều đặc biệt nhất ở Lam Linh, một con người vô cùng chung tình, Thiên Nghi cho rằng Lam Linh là người chung tình số một trên thế gian mà cô từng biết.

Ngày hôm sau, sinh nhật Đại Phong, anh ấy mời mọi người đến tham dự trong một nhà hàng kiểu tây thật sang trọng, nhóm Ngũ Long Công Chúa được ngồi cùng bàn. Vì đã quen biết được gần hai năm, nên Đại Phong hiểu quá rõ tính tình của nhóm, không ai ăn mặc kiêu sa, hoa lệ, ai cũng bình thường như đi một buổi tiệc nào đó. Chỉ có Ngọc Diệp luôn luôn ở tư thế sẵn sàng xuất hiện trước công chúng, váy ngắn ngang gối, giày cao gót màu đỏ sang trọng…

“Trước hết, cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc này.” Đại Phong vừa dứt lời tiếng vỗ tay ầm ầm như sóng dậy, anh ngưng đôi lát rồi nói tiếp: “Thật ra, ngoài buổi tiệc mừng sinh nhật, tôi còn muốn nhân cơ hội này thực hiện một ước nguyện mình mong ước từ rất lâu.”

Sự tò mò công chúng bắt đầu vào hồi gay cấn, tiếng xì xào to nhỏ bàn tán, ngay cả bàn của Thiên Nghi cũng không im lặng.

“Diệp ơi, cuối cùng cũng có ngày này rồi…”

Tiểu Quỳnh nhanh chóng làm Ngọc Diệp chú ý, nhưng không ai biết Ngọc Diệp không lo lắng hồi hộp tí nào cả. Chẳng có chút biểu hiện của sự phập phồng vui mừng của người sắp được bày tỏ. Đại Phong bỏ micro xuống, bước đến bên Ngọc Diệp, anh cầm một bó hoa hồng màu hồng phấn được bó cẩn thận từ trên bàn rồi bước đến trước Ngọc Diệp: “Làm bạn gái anh được không?”

“Anh đang nghiêm túc sao?” Ngọc Diệp ngước mặt nhìn Đại Phong, cô hỏi vẻ bình nhiên, giọng không cảm xúc.

“Con nhỏ này, anh Phong làm thế trước bàn dân thiên hạ mà còn giả được sao?”

Hải Băng thấy bạn mình buông ra câu nói quá vô duyên, nên nhanh chóng giúp Đại Phong đánh nhanh rút gọn, Thiên Nghi cũng không thể ngồi yên bên cạnh bạn, đẩy Ngọc Diệp đứng dậy.

“Nhanh đi Diệp, anh Phong mỏi tay lắm rồi đó.”

“Ngọc Diệp! Anh yêu em, chúng ta hẹn hò đi!”

Dư luận đang xôn xao bỗng vì thế mà thét lên, có người còn huýt sáo, người thì hô nhóm kêu Ngọc Diệp phải đồng ý.

“Anh chắc là anh yêu em không vậy?”

Ngọc Diệp vẫn bình thản buông ra câu hỏi vô nghĩa đó, Thiên Nghi và tất cả ba người còn lại trong nhóm đều có thể khẳng định tình cảm Đại Phong dành cho Ngọc Diệp là thật lòng, chỉ có Ngọc Diệp vẫn nghi ngờ điều gì đó.

“Anh tin mình yêu em và mang cho em hạnh phúc.” Đại Phong cười rất tươi, nụ cười đầy tự tin dõi mắt theo Ngọc Diệp.

“Ừm.”

“Ngọc Diệp!” Anh gọi tên cô thật nhẹ nhàng,tựa như chờ câu trả lời ấy từ rất lâu rồi.

Sau tiếng ‘ừm’ đó, tiếng vỗ tay lại lần nữa làm khuấy động không gian, Thiên Nghi mỉm cười nhìn hai người, tin chắc Hải Băng, Tiểu Quỳnh và Lam Linh cũng rất vui khi thấy Ngọc Diệp tìm được tình yêu thật sự.

Đợi người đối diện vừa nhận bó hoa, Đại Phong liền ôm ngay cô ấy vào lòng, Ngọc Diệp cũng lấy tay mình choàng ngang lưng Đại Phong như thường lệ. Ánh mắt trìu mến yêu thương không tồn tại ở người con gái đó, Thiên Nghi nhận thấy trong mắt bạn mình vốn không có sự tồn tại của hai từ hạnh phúc như trong ánh mắt Đại Phong đang hiện hữu.

Đại Phong hơn Ngọc Diệp một tuổi, năm Ngọc Diệp vừa vào trường The First thì Đại Phong học lớp mười một, Ngọc Diệp xinh như hoa hồng, ngay lần đầu thấy Ngọc Diệp, Đại Phong đã xao xuyến lòng, anh chủ động theo đuổi Ngọc Diệp, nhưng không có biểu hiện gì khác ngoài quan tâm. Chuyện này dường như cả thế giới đều biết, chỉ có Ngọc Diệp là vô tâm, dù có thể cảm nhận được nhưng cô vẫn xem tình cảm của anh như bao người con trai khác.

Vài hôm sau, mỗi lần đến trường ánh mắt Thiên Nghi luôn dò tìm một người. Tại sao cậu ấy lại biến mất như thế? Hôm nay Tiểu Quỳnh không đi xe nên Thiên Nghi phải chở Tiểu Quỳnh về, lớp Thiên Nghi lại vắng tiết nên đành ra sân thể dục đợi Tiểu Quỳnh . Tay cầm quyển tiểu thuyết dày cộm với tên ‘Đi tìm hoàng tử’, Thiên Nghi thích cái tên này, nếu có viết tiểu thuyết, cô cũng định đặt cho nó cái tên tương tự như thế “Đi tìm ngựa trắng”

Thiên Nghi ngồi xuống ghế đá, nhìn xung quanh sân thể dục: “Lớp của Tiểu Quỳnh đâu mất rồi?”

Đôi mắt đang dạo quanh khắp nơi bỗng dừng lại qua một dáng người ai đó, tim Thiên Nghi đập liên hồi, tay chân lạnh cứng đi, Thiên Nghi như bị đóng băng hoàn toàn.

“Là cậu ta!” Cô muốn thét thật to, nhưng lí trí bảo Thiên Nghi phải chỉnh lại đúng âm lượng của mình.

Người con trai đó trông thấy cô nhìn mình đăm đăm, anh liền bước đến trước Thiên Nghi, mỉm cười và nói: “Suy nghĩ ra hai câu thơ cuối chưa?”

“Tôi…tôi..”

Lúc ấy, không biết tại sao Thiên Nghi không cất lên nổi câu trả lời, chỉ biết im lặng nhìn thẳng vào mắt người đang đối diện mình.

“Bạn ở đây làm gì vậy?”

“Tôi đợi bạn!” Cô đứng phắt dậy và trả lời theo phản ứng.

Ôi trời Thiên Nghi nhà mình thật hết thuốc chữa, nói chuyện cũng phải lựa lời chứ, đâu phải thích nói là nói mà không quan tâm đến câu nói của mình nói ra làm người khác bất ngờ đến thế nào.

“Đợi tôi?” Anh nhướng mài vẻ tỏ mò.

“À…không, không phải, ý tôi nói là tôi chờ nhỏ bạn. Bạn hiểu không vậy?”

Thiên Nghi cố giải thích thật rõ ràng để ai đó đừng hiểu lầm mình, cô thật sự sợ, không biết vì sao lại sợ hãi khi phải nói chuyện với anh.

Bỗng dưng Tiểu Quỳnh từ đâu chạy lại, đi ngang cậu con trai ấy mà nhìn chỉ bằng nửa con mắt, rồi quay sang nhìn Thiên Nghi.

“Thiên Nghi!… Có sao không? Tên này bắt nạt Nghi đúng không?” Không cần nghe Thiên Nghi trả lời, Tiểu Quỳnh đã lườm người con trai đó: “Này, đừng thấy Thiên Nghi của tôi hiền mà bạn dám bắt nạt nhe, tôi không để yên đâu…”

Chưa ai phản ứng, chưa ai trả lời thì lập tức, Tiểu Quỳnh xông xông tặng cho anh bạn đó bằng con mắt hình viên đạn.

“Tôi không làm gì cả!” Trả lời ngắn gọn xong, anh chàng vô tội tự dưng bị vu oan, nhún vai rồi bỏ tập đi bình thản ra sân. Ở đây, Thiên Nghi vẫn dõi mắt theo bóng cao gầy đầy cuốn hút của anh chàng ấy.

“Bạn đó học cùng lớp với Quỳnh sao?”

“Ừ, hắn ta tên Nhật Hoàng, là lớp trưởng mới đó.”

“Sao? Quỳnh nói lớp trưởng lớp Quỳnh bị gay mà?”

Phản ứng đầu tiên của Thiên Nghi là thế, rõ ràng Tiểu Quỳnh hết lần này đến lần khác mỉa mai lớp trưởng mới, bảo anh ta là gay, là tên biến thái số một thế gian.

Nhật Hoàng, chàng trai chẳng có gì thua kém Đại Phong vậy mà sao có thể là gay, câu hỏi đặt ngay vào đầu Thiên Nghi, Tiểu Quỳnh ghét Nhật Hoàng vì Nhật Hoàng giỏi hơn Tiểu Quỳnh, đơn giản là thế.

“Thì tại cậu ta có làn da trắng mịn, điệu đà, học giỏi mấy môn xã hội,…vân vân..vậy không là gay thì là gì?”

Tiểu Quỳnh vẫn vô cùng bình thản đưa ra cả đống lí do vô lí đó khiến Thiên Nghi tức đến muốn nhào đến cho nhỏ bạn một trận.

“Bó tay với Quỳnh rồi…”

Thiên Nghi thở dài não nề, Thiên Nghi biết rõ tính Tiểu Quỳnh, quá ư là kì thị với bọn con trai, nên với Nhật Hoàng cũng chẳng khác gì. Với Tiểu Quỳnh, mấy tên trai đẹp toàn là những tay Sở Khanh lừa tình, tốt nhất là tránh xa và đặc biệt là ghét cay ghét đắng thì tốt hơn.

Ngọc Diệp đi sinh nhật bạn cùng lớp đến tận khuya, bà Lưu – Mẹ Ngọc Diệp vẫn thao thức đợi con, vừa nghe tiếng taxi dừng trước cổng, bà đã đi vội ra xem đó có phải con mình không. Ngọc Diệp rất hiếu thảo, rất yêu thương người mẹ này, nhưng tuổi trẻ là thế, mải mê tìm những thứ xa xôi và bỏ quên những niềm hạnh phúc giản đơn bên cạnh.

“Mẹ ơi, sao lại đợi con, đáng lẻ mẹ phải đi ngủ trước mới đúng, đợi con làm gì cho mệt…” Ngọc Diệp đỡ bà Lưu ngồi xuống sofa rồi nhỏ giọng.

“Con là con gái mà, đừng đi khuya như thế.”

Nhìn bà Lưu lo lắng như thế, Ngọc Diệp ôm chầm lấy bà.

“Con lớn rồi mẹ yêu à, mẹ đừng lo cho con nữa, mẹ thức khuya làm con cảm thấy mình bất hiếu quá..Nếu mà mẹ bệnh thì con làm sao đây?”

Bà Lưu cười trìu mến nhìn con gái, thật sự nó lớn rồi, nó xinh đẹp và đầy nét nữ tính, nhưng bà vẫn muốn mình yêu thương con gái như khi nó còn nhỏ, vì với mẹ bao giờ con cái cũng là những sinh linh nhỏ nhoi mềm yếu cần sự che chở.

“Khi nãy Đại Phong có ghé qua, chắc nó lo nên trước khi đi ngủ con nhớ điện cho Đại Phong nói một tiếng.”

“Dạ con biết rồi ạ…mẹ yêu bảo mà, con muốn tối nay qua ngủ với mẹ được không?”

Bà Lưu vuốt nhẹ tóc con gái, mái tóc mềm mượt óng ả, Ngọc Diệp xà đầu vào lòng mẹ như bé gái vừa lên bảy. Bà thật sự rất hạnh phúc khi đứa con gái bé bỏng dù biết chuyện nó cùng bà không cùng máu mủ mà vẫn yêu thương và ở bên bầu bạn cùng bà.

“Con gái lớn mà còn nhõng nhẽo với mẹ sao?”

Thứ hai tuần sau, vẫn như thường lệ Thiên Nghi đến trường, ngồi vào bàn và xô cây kẹo mút qua bên bàn bên kia. Từ ngày đầu bước chân vào lớp mười một, cây kẹo ấy đã xuất hiện, ngay lúc đó Thiên Nghi đã không thể không khỏi hồi hộp, lo âu,… nhiều cảm xúc xen lẫn. Đôi khi ngồi nhìn cây kẹo tự kỉ, lỡ như cái này là do ai đó yêu thầm mình tặng thì sao? Và kết quả là cây kẹo đó không phải của Thiên Nghi mà tặng cho cô hot girl bên cạnh – Hồng Ngân. Hồng Ngân nổi tiếng xinh nhất toàn khối, Thiên Nghi với Hồng Ngân ngồi cùng bàn, đôi lúc Thiên Nghi tưởng tượng mình là hoa sen đang cắm cạnh cây hoa hồng thật rực rỡ, trong khi Thiên Nghi bình thường đơn giản bao nhiêu thì Hồng Ngân lại nổi bật và điệu đà bấy nhiêu.

“Nghi à, nhớ chỉ bài mình đó nhớ nhe…?”

“Không!”

“Sao lại không, chỉ bài mình đi mà, lần này thôi, không có lần hai đâu…” Người bên cạnh túm lấy tay Thiên Nghi rồi ra sức nài nỉ.

“Ừ, lần này là bao nhiêu rồi biết không mà dám nói không có lần hai hả?”

Hồng Ngân không phải là người xấu, cũng không gọi là chảnh chọe như biệt danh do các cô bạn lớp khác đặt, chỉ là do từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình có chút tiểu thư. Đối với Thiên Nghi thì khác, Hồng Ngân vui vẻ và hòa đồng, không phải vì Thiên Nghi hay chỉ bài cho Hồng Ngân lúc kiểm tra mà vì Hồng Ngân thật sự xem trọng Thiên Nghi và cả lời nói của Thiên Nghi. Đáng lẻ hn đã học ở ban B, nhưng không biết vì gia đình hay lí do gì mà với sức ảnh hưởng quậy phá của cô nàng mà được xếp ngay vào lớp đầu tiên của khối D ban A.

“Mình nói với Nghi rồi mà, tại mấy đứa hôm qua rủ mình đi…đi…” Biết là lỡ miệng nên hn lấy tay tự giữ chặt lấy miệng mình.

“Đi đâu? Lại đánh nhau sao tiểu thư? Chị định khiến bố mẹ chị lo chết hả? ”

Thiên Nghi thở dài rồi nhìn hn, cô ấy chỉ cười trừ cho qua như mọi khi.

“Không có đánh mà chỉ định cho tụi đó một bài học, nó dám nói xấu mình trước nhiều người, Nghi nghĩ coi sao mình nhịn được? ”

“Ngân…” Bó tay rồi, đánh nhau với cho một bài học thì có điểm gì khác?

Còn cây kẹo mút kia, nó không được chủ nhân thật sự nhận, Thiên Nghi ngày nào cũng xử dùm cho Hồng Ngân, không lấy thì phí lắm, bỏ vào thùng rác thì tội nó, qua quá trình suy luận thì Thiên Nghi quyết định nhận lấy đồ chùa dù ai có nói cô mặt dày đi chăng nữa thì vẫn không sợ, vì sự thật mặt Thiên Nghi đã rất dày rồi.

Hôm nay Thiên Nghi về sớm, hí hửng chạy ra nhà giữ xe, bên cạnh chiếc Queen trắng của Thiên Nghi là chiếc xe đạp màu xanh dương thật ấn tượng, rất quen thuộc. Nụ cười trên khóe môi Thiên Nghi nở ra một cách vô cùng tự nhiên, chỉ cần nhìn chiếc xe, nhớ tới ánh mắt người đó thì Thiên Nghi đã có thể cười toe toét cả buổi.

“Cho bạn đó, ngựa xanh mục tiêu của tôi…”


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog